Monday, September 6, 2010

Đi trẻ...

Hôm nay, khai giảng nè, ra đường mọi người súng sính đồng phục và áo dài đẹp quá. Đưa con đi gửi trẻ, nhìn các anh chị lớn hơn mặc đồ đẹp đi biểu diễn mừng ngày khai trường mà lòng cũng khấp khởi vui sướng. Vì rằng rồi chả mấy nữa đâu, hơn năm thôi mà, là em Chip cũng hớn hở váy bồng đi học. Nghĩ đến mà lòng vui quá, mong con lớn thật nhanh, khỏe mạnh và thông minh.
Tính cả hôm nay nữa là ngày thứ 4 con đi gửi trẻ. Là "học sinh" mới cho nên mẹ chỉ gửi bà 1 tí buổi sáng thôi. Con ngủ dậy uống nửa cốc sữa là bố mẹ đưa con sang bà. Dỗ dành con là "chúng mình đi chơi đi!". Cái tính con thích "tớn" nghe đến "đi chơi" là sướng liền:"Đi!". Nhớ ngày đầu bà ngoại dẫn 2 mẹ con sang chào bà trẻ cho biết nhà biết cửa, mới đến ngõ thôi là con đã lạ rồi. Đi vào nữa, ôi cái ngõ nó dài mà tối thế, làm con sợ. Mẹ biết nên mẹ hát con nghe, để con quên cái sợ. Bế con lên cầu thang, đúng là cái cầu thang phố cổ, sao mà nó dựng đứng mà hẹp ghê cơ ý, làm mẹ con ta cứ vất vả, rón rén từng bậc kẻo ngã thì u đầu. Hình như con linh cảm được về việc mà mẹ và bà ngoại đang "âm mưu", và con mếu máo khóc. Mẹ ôm con vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng con. " Không sao mà, mọi người yêu con mà!". Bà trẻ mang cho con quả bóng và cái vali kéo đồ chơi, con nín khóc, cầm qủa bóng mắt vẫn rưng rưng nhìn bà trẻ thăm dò. Nhìn con tội nghiệp mà đáng yêu ghê. Đừng khóc nhé bé ngoan của mẹ, mẹ thương lắm.
Mẹ cứ gửi con từ sáng đến 10 rưỡi, 11 giờ là mẹ lại đến đón rồi. Mẹ sợ con lạ bà trẻ, lại k ăn được, nên chúng mình cứ làm quen với bà dần dần nhé. Đưa con đi rồi về nhà loanh quanh việc nhà mà mẹ cứ thấp thỏm: con hết khóc chưa?!2 hôm đầu con ngoan lắm, chỉ khóc 1 chút thôi, mẹ đón là ngoan ngoãn "Chào bà", "Chào cụ" và gập người "Ạ!" dõng dạc để ra về.Ôm con vào lòng mà mẹ vui lắm. Hôm nay mẹ bế con sang gửi bà trẻ, vào đến nhà là con đã khóc rồi, tựa vào vai mẹ khóc nấc lên trớ hết cả sữa ra.Không biết tại đông người hay sáng mẹ chủ quan k khoác áo gió cho con. Xin lỗi bé con của mẹ nhé, chắc tại mẹ đoảng làm con mệt. Lau vội sữa con trớ ra mẹ đành phải đi về vì sợ mẹ ở đấy làm con khóc thêm, bà trẻ lại khó dỗ. Về lúc con đang khóc lòng mẹ như lửa đốt, chỉ muốn quay lại bế con trên tay và dỗ dành cho con yên tâm. Nhưng mẹ con mình phải cố gắng con nhé. Chiều mẹ lại đến đón con sớm mà. Yêu con ghê, bé con của mẹ ạ!

Monday, August 30, 2010

Tay phải và tay trái

Hôm qua tổng vệ sinh lại đồ chơi cho Chíp, đụng phải cái " ba via" sắc quá, đứt cả tay. Ngồi rửa bát tự nhiên nghĩ lung bung ra nhiều chuyện.
Người ta có 2 bàn tay, 1 tay trái - 1 tay phải. Ai cũng có 1 tay thuận hơn cả. Là thuận nên sẽ được sử dụng 1 cách triệt để, và đương nhiên nếu có tai nạn thì cái tay được "sùng ái" sẽ phải hứng chịu phần lớn. Mà dù có gặp tai nạn thì vẫn là cái tay thuận, nên vẫn phải làm và vẫn phải dùng đến nó. ...etc... lung bung ... lùng bùng....
tự nhiên nghĩ về chính con người, chủ thể của cái tay thuận. Đôi khi đau ốm người ta vẫn k được nghỉ, vẫn cứ lao vào làm việc như người ta không hề đau ốm, như là người ta khỏe lắm í. Con người nhiều khi cố gắng hết sức quên đi rằng mình cũng cần nghỉ ngơi, rằng mình cũng chỉ là con người chứ k phải sắt đá hay thần thánh gì. Chà cũng đáng khâm phục lắm đấy chứ.
ôi dời nghĩ lung ta lung tung,
dạo này mình mệt và stress quá, nghĩ cái này, nghĩ cái kia, cái gì cũng muốn, cái gì cũng mong, đâm ra lẩm cẩm. Người ta vẫn bảo:Không thể làm vừa lòng hết mọi người nên cứ cố gắng làm tốt việc của mình!.Ừ thôi cứ cố gắng nào, mình cũng thấy mệt mỏi rồi, cũng chẳng muốn đòi hỏi được công bằng, được đối xử như mình đối xử với người khác. Ừ thì mình cứ làm tốt bổn phận của mình, cứ mặc kệ mọi người , muốn sao với mình cũng kệ. Mình cứ thanh thản là mình thôi

Saturday, August 28, 2010

Thời gian và tiền bạc

Người ta vẫn thường nói rằng:"Thời gian là tiền bạc". Từ đó tôi suy ra một công thức:"Tiền bạc = thời gian". Thế nhưng tôi thấy dấu "=" này thật là khập khiễng.

Người ta có thể sống tốt khi có nhiều tiền và không có việc gì xài đến tiền.
Nhưng, người ta sẽ chết dần chết mòn khi có nhiều thời gian mà không có việc gì cần để xài đến khoảng thời gian đó.

Người ta có thể để dành tiền
Nhưng, có cách nào để dành được thời gian

Người ta có thể vay mượn được khi không còn tiền, và thậm chí có thể trốn nợ khi không trả được.
Nhưng, khi thiếu thốn thời gian thì làm sao có thể vay mượn được nhỉ?

Thời gian làm ra tiền
Nhưng tiền có tạo thêm được thời gian?

Khi chết đi người ta có thể vẫn còn tiền và thậm chí là nhiều tiền
Nhưng, khi chết đi nghĩa là thời gian đã hết
Vậy phép so sánh nào cho thời gian và tiền bạc?
Sưu tầm
Mình có lãng phí thời gian và cả tiền bạc không?!

Thursday, August 26, 2010

Người không sở thích

Hơn nửa đời người nối dài những cuộc đi, bước chân in dấu khắp các châu lục, tiếp xúc với đủ loại người, đủ màu da, đủ giai tầng nhưng chưa bao giờ tôi gặp một ai đó như bạn: một con người không sở thích, hoàn toàn không có một sở thích hay đam mê nào
Lê Ánh Hồng Hải
Ai trong mọi người đều có ít nất một sở thich. Khi sở thích ấy đủ mạnh mẽ do được nuôi dưỡng, nó sẽ biến thành đam mê.
Nhiều người thích văn chương, người khác thích hội họa, lắm kẻ chọn công nghệ, kẻ khác lại là âm nhạc ... Có bao nhiêu con người xuất hiện trên trái đất này, dù già hay trẻ, dù ấm no hay chật vật, tôi tin rằng ít nhất sẽ có chừng ấy nhân hai lần số lượng những sở thích. Những sở thích tử tế sẽ giúp họ sống đẹp hơn.
Nhưng không - sở - thích không có nghĩa một cuộc đời nào vơi đi một phần rạng ngời. Tôi không biết thời trẻ bạn thích gì nhưng từ ngày dang đôi tay vàng võ ấp yêu một đàn em, một đàn con vào lòng, bạn có lẽ chỉ sống vì những chén cơm, manh áo và giấc ngủ của người khác.
Bạn chỉ biết hôm nay bụng họ ăn có được no, áo họ mặc có được lành, giường họ ngủ có được khô. Những bước chân gấp rãi kịp nồi cơm chiều, những lo toan thiếu đủ ánh sáng mai, những quăng bắt với đời đã không cho bạn một phút thảnh thơi nào để nghĩ về mình. Thỏa mãn sở thích là một nhu cầu mang đến niềm vui. Bạn chỉ biết vui khi thấy đàn em, đàn con mỗi ngày mỗi lớn, mỗi ngoan. Vậy hóa ra, sở thích của bạn là đây?
Gieo hành động gặt thói quen. Gieo thói quen gặt tính cách. Gieo tính cách gặt số phận. Và đến hôm nay, số phận mà bạn gặt hái được là tâất cả bình yên trong tâm hồn. Tôi luôn cho rằng đó là nấc thang tối cao của những chặng đường kiếm tìm bởi sự bình yên đó chỉ đến kh tất cả những nhu cầu khác được thỏa mãn đủ đầy. Chín vậy cho nên đâu đó ta vẫn gặp quanh mình những con người vật chất ngútngàn nhưng tâm hồn luôn đầy giông bão. Và cũng có không ít những mảnh đời đang vất vả mưu sinh nhưng trong họ là bát ngát nỗi an lành. Hạnh phúc không biết xài tiền nên không nịnh hót người giàu.
Bạn giản dị cho rằng thích nhiều quá, mệt nhiều lắm.
Vì bạn không thích gì nên phim bạn xem, nhạc bạn nghe, thức ăn bạn dùng, đôi dép bạn mang hoa bạn trồng, tivi bạn xem ... là sở thích của con bạn, cháu bạn, của chú bán cây kiểng hay của em bán hàng điện máy nào đó.
Và cunũng vì bạn không thích gì nên bạn không ghét gì, càng chẳng ghét ai.
Nhiều lúc thấy lòng không được nhẹ khi gặp nhân viên hay bạn bè của con trai mình, bạn lại tiếng dạ trước, tiếng sau thưa. Đến hôm nay, bình yên đã quay về dưới mái nhà này, bạn có thể ngẩng cao đầu rồi mà.
Nhưng không, bạn vẫn vậy, vẫn sống như đất, xem mình là đất. Để những hoa cỏ xung quanh, từ đó vươn mình.
Bạn ơi, bạn chín là hình mẫu của một con - ngươời - vô - ngã.
Mà làm sao bạn có thể được vậy hả ta?
Chắc bạn không phải người trân. Chắc bạn được thừa sai từ ai đó, trên kia kìa.

À quên. Tôi mới phát hiện ra bạn hình như cũng có một sở thích. Sở thích thật nhỏ và mới có rất gần đây thôi: bạn thích mặc áo màu sáng.
Bạn cho rằng mặc áo màu sẫm nhìn giống ... ông già quá, nhìn không khỏe mạnh.
Vậy là bạn nghĩ mình còn trẻ lắm, còn khỏe lắm.
Ơn Trời, người ta chỉ trẻ, chỉ khỏe khi thấy mình trẻ khỏe.
Vậy là con đường bạn đi, phía trước, vẫn còn dài.
Viêtết mừng ngày 6 tháng 8, ngày bạn đươcợc mang xuống cuộc đời này.
Lời nói thêm:
Chúc mừng sinh nhật ba.
Con nghĩ rằng mối quan hệ giữa cha và con trai sẽ không thể nào đẹp hơn nếu nó trở thành mối quan hệ ... bạn bè, phải hôn ba?
Sưu tầm
Lại lang thang và đọc được bài viết này, của một người con viết tặng người cha nhân ngày sinh nhật. Nhiều thứ cảm xúc ùa về, xen lẫn và thật khó tả.
Đúng là từ khi có con mọi thứ thay đổi nhiều. Ngày trước yêu ghét bất cứ gì cũng là vì bản thân và cho bản thân mình. Trước mọi sự việc xảy ra vẫn luôn phản ứng 1 cách thẳng thắn và đôi khi là gay gắt. Lúc nào cũng tỏ cái thái độ không sợ ai, không cần ai. Thật nông nổi và bồng bột.
Nhưng rồi lấy chồng và có con, mình đã làm mẹ. Và cũng dần thay đổi. Thay đổi trong suy nghĩ, thay đổi trong tính cách và việc làm.
Giờ làm mẹ rồi, không như ngày xưa vẫn còn trong vòng tay mẹ, cái gì cũng được mẹ chỉ bảo tận tình, và chăm lo chu đáo. Làm mẹ rồi, phải cố để tự lo cho mình. Lo cho mình được mới có thể nghĩ đến việc lo cho con. Ngày xưa hay ỷ lại mẹ, và ỷ lại cái thời gian dông dài, làm lúc nào chẳng được, chẳng xong. Giờ là tranh thủ. Con ngủ tranh thủ làm cái nọ, dọn cái kia. Ăn xong đặt bát xuống là lại bắt tay vào làm nốt những việc còn dang dở để còn mau vào cho con ngủ. Tuy là nhà cửa vẫn còn bề bộn lắm, và vẫn còn có những lúc lười nhưng vẫn luôn dặn lòng cố gắng lên rồi việc gì chẳng xong, mỗi lúc làm 1 chút là sẽ xong.
Giờ làm mẹ rồi, và cũng đi làm một thời gian, hiểu rằng cuộc sống không thể giải quyết bằng sự nóng giận. Nhưng nóng và thẳng là bản tính của mình. Cố gắng được lúc nào, kiềm chế được lúc nào là vẫn phải cố gắng. Vợ chồng mới cãi nhau xong, cả 1 tuần không nói chuyện. Thấy hối hận vì mình đã nóng giận, nhưng vẫn buồn lòng vì chồng chẳng bao giờ tự hỏi:"Tại sao vợ cáu?!" chẳng bao giờ thấy chồng áy náy khi lúc nào cũng làm hỏng việc của vợ. Chẹp ừ thôi, giờ hết giận rồi. Dẫu sao cũng là chồng, cũng là người đã lựa chọn để gắn bó yêu thương. Cố để làm sao 2 mảnh ghép chúng mình thật hợp nhau nhé.
Về sở thích như entry đã đọc được, mình có 1 sở thích là thêu. Mê lắm, thích lắm. Nếu được như người mà tác giả nói đến thì đúng là hoản hảo quá. Cuộc sống mà, ai hoàn hảo đâu, mình cũng vui vì mình có 1 đam mê, và vui hơn nữa vì được quen biết với những người cũng đam mê với mình. Mình không quan tâm tới việc người khác nghĩ sao và cảm thấy thế nào về cái sở thích của mình. Xét cho cùng, tôi ngồi thêu 1 chỗ, tôi không gây tiếng động, tôi chẳng làm phiền ai. Vậy cho nên mình hoàn toàn thoải mái với đam mê của mình. Đôi khi buồn, đôi khi thất vọng cũng cần vùi đầu vào đam mê để tìm vui trở lại.

Wednesday, August 25, 2010

Ngày xưa....

Ngày xưa mái tóc buông lơi
Bây giờ sợi rụng sợi rơi đầy nhà
Ngày xưa da trắng nõn nà
Bây giờ da đã trổ hoa ... đồi mồi
Ngày xưa cái miệng cười tươi
Bây giờ móm xọm rụng mười cái răng
Ngày xưa mặt sáng trăng rằm
Bây giờ xám xịt như vầng mây đen
Ngày xưa yểu điệu như tiên
Bây giờ lẹt đẹt như con vịt bầu
Ngày xưa chum chúm núm cau
Bây giờ giờ lỏng thỏng như bầu trên dây
Ngày xưa nhựa sống căng đầy
Bây giờ vắt mãi bẩy ngày cũng không
Ngày xưa thắt đáy lưng ong
Bây giờ to bụng còn mông phẳng lờ
Ngày xưa rậm rạp cỏ mơ
Bây giờ thưa cứng tựa hồ rễ tre
Ngày xưa ăn nói dễ nghe
Bây giờ nhấm nhẳng chua lè khó ưa
Ngày xưa thích chuyện mây mưa
Bây giờ hạn hán hết ưa tù tì
Ngày xưa thường sánh vai đi
Bây giờ chỉ thích nằm ì ... xem phim
Ngày xưa hễ nhớ là tìm
Bây giờ bỏ mặc ... cho tim ... hững hờ
(Sưu tầm)
Hehe, đọc cái bài thơ này buồn cười ghê cơ ý, trước và sau lấy chồng sao nó khác nhau nhiều thế nhỉ.Tuy là cũng có cái hơi quá nhưng chả có gì sai cả, chà thế này thì các em trẻ đẹp ngày nay bẩu sao chả lấy chồng muộn nhỉ?! Sống cô đơn cho trai nó thèm há há. Còn mình h gái già rồi =))
Luyên thuyên tí mà, trời mưa cứ rả rích thế này buồn người lắm í!
Mưa thì suốt, mà chân mình thì chưa đủ đô để tự đi xe máy đi làm, cứ phải chồng đưa đi đón về. Chẹp .Ngồi đằng sau chồng, mình lúp xúp dưới cái áo mưa hé hé cái mặt ra nhìn mưa, nhìn đường lầy lội, nhìn phố xa cứ ướt át và chen chúc ... thấy thương chồng nhiều. Từ hôm cãi nhau, chả nc cả nhau mấy, cũng buồn nhưng vẫ còn tự ái trong lòng nên chưa hỉ hả bắt chuyện với chồng. Thấy chồng mệt và ho cũng tội. May có bé con cứ cười phè suốt ngày chứ k thì 2 vợ chồng trầm cảm mất nhỉ?! Hì, hết giận rồi nhưng còn tự ái. Chà, phức tạp của đàn bà con gái là thế đấy.
Tự nhiên nhớ 1 câu :" Đàn bà là 1 mảnh đất lạ mà đàn ông dù có đặt chân tới cũng k bao giờ khám phá được hết!" Hà hà
Đàn ông mới chả đàn bà.... đi ăn cơm trưa thôi =))

Tuesday, August 24, 2010

câu chuyện răng sữa đáng iu :X

Đọc được mẩu truyện tranh này vui vui lạ, lôi về nhà tích trữ ngay hihi
Tác giả của bộ truyện "My milk toof" này là Inhae, một người nghệ sĩ sống tại Berkeley, California, Mỹ. Bộ truyện ảnh ngộ nghĩnh này vô cùng hấp dẫn độc giả ở mọi lứa tuổi, thu hút từ trẻ em tới người lớn bởi sự nghịch ngợm của 2 bạn răng.

Lardee đang vẽ rất say sưa...

Ickle đi tới...


Nhìn...

"Cậu vẽ cá voi kiểu gì thế này?"

"Đây nè, phải vẽ thế này nè..."


"Đó, nhìn xem có đẹp không?"

"Giờ thì cậu phải đo tỉ lệ con cá này..."

"Đúng rồi, phải đo như vậy đấy."
"Giờ hình dung và vẽ thôi."

"Đúng rồi, từ từ, đi nét nào..."

Xoẹt xoẹt...

"Đẹp không..?"

"Ickle, cậu sao thế...?"

Hì hục... hì hục...

Dán...dán...

"Sao Ickle lại dỗi nhỉ?..."


Sưu tầm

(Phù cũng post xong, rỗi việc có khác hehe)

Thursday, August 19, 2010

Một trưa nắng....

Trưa nay nắng.
Đêm qua ngủ muộn. Vì chơi cố nốt cái game ở đt của chồng.
Sáng ngủ dậy. Người đau như bị ai dần.
Đến cty, uể oải làm việc như bị ép buộc.
Con vợ sếp (= tuổi mà, nhưng tính tình ghê gớm nên mình ghét) cứ đem thói quen ở nhà đến cty. Nó bật cái TV đểu ở phòng KD lên. Bật to.
Mình đau đầu. Cũng k muốn nói. Nể ... con vợ sếp tí.
Được 1 lúc. Lại bật to lên tí nữa.
Nóng mặt rồi nhé. Nhịn thêm tí nữa xem sao.
Đt khách cứ ời ời. Mình phải cố nặn ra cái chất giọng "mật ngọt chết ruồi" để còn "chém" khách chứ.
Nhưng... cái TV nó át cả cái ngọt ngào của mình
Sai thằng cùng phòng tắt cái TV
Mồm lầm bẩm :"Giờ làm việc mà cứ ầm ầm lên như cái chợ!"
Chả buồn nhìn đến của nợ kia xem có tức k ( hè hè )
Ai bảo mọi khi thằng sếp nó cứ đành hanh cơ. Có tí nhạc nào du dương 1 tẹo ( dù chỉ 1 tẹo ) là nó ngoạc cái mồm ra. Giờ thì k có ti vi ti vọt gì cả nhé. Silent!
-----------------------------------------------------------Kẻ 1 cái chuyển sang tập 2 =))
Bây giờ thì mình đang ở trong không gian thật là "Si lèn!". Trưa mà, đứa nào cũng mệt. 2 đứa cùng phòng lăn ra mấy cái ghế ngủ rồi. Của nợ về nhà ăn cơm rồi. Mình thì chưa ăn ( dù ông anh ruột cũng bắt đầu lên tiếng rồi đấy!) nhưng chẳng muốn ăn, cũng chẳng muốn ngủ. Ngồi cầm kim chọt 1 lúc thì lại nghĩ miên man bao nhiêu chuyện.
Và rồi nghĩ đến chồng, lại có cái để cảm thấy buồn, thấy chạnh lòng! Chẹp, đúng là đàn bà con gái, cứ suy nghĩ rồi tự làm khổ mình!
Nghĩ về chồng, cũng yêu và chiều vợ đấy chứ. Nhịn vợ cũng nhiều.
Nhưng ghét cái lúc nào cũng chê vợ và kèm theo đó là không bao giờ chịu nhận mình sai, mình thiết sót cái gì. Lúc nào cũng là anh đúng, anh giỏi, cái gì cũng biết tuốt. Một con người không có tính khiêm tốn! Mình thì không thích điều đấy. Không 1 tí nào! Vợ làm gì cũng chê, trong khi đó thì bất cứ việc gì cũng chờ đợi nó đến tay vợ làm, dù có là việc mà chồng biết hay không biết làm. Sẽ sẵn sàng vui vẻ làm tất nếu chồng biết sẻ chia. Đằng nay chỉ muốn vợ làm tất cả để ngồi rung đùi chơi điện tử (Tự nhiên lại nhớ đến chị Mẹ Đậu Đỏ ). Sai cái gì cũng làm hời hợt cho xong, chẳng để tâm chăm lo đến việc vợ nhờ, thành ra nhờ cái gì cũng hỏng. Chán thế. Nói thì bảo nói nhiều nhưng không nói là y như rằng làm hỏng việc. (Đúng như kiểu ngày xưa mẹ dạy mình làm việc nhà!) Chẹp. Buồn về chồng nhiều lắm mà chồng chả chịu hiểu cho. Cứ đắm say với game là quên hết!
Ghét nữa là chê vợ trước mặt người khác, trước mặt em rể, trước mặt bố mẹ vợ, trước mặt bạn bè...Chẳng từ 1 ai. Lúc nào cũng có thể bêu rếu vợ được. Đúng là rất xấu hổ, dù điều chồng nói có là thật hay không. Cảm thấy chồng chẳng từ chối cơ hội nào để nói xấu về vợ trước mặt người khác. Buồn lắm. Cứ nghĩ đến là lại thót cả ruột lại vì buồn. Mà có nói cũng chẳng nghe đâu, vì chồng khi nào mà chẳng đúng!
Buồn ngủ rồi! Ngất thôi!

Tuesday, December 29, 2009

lại Blog!

Chẹp, sau bao nhiêu tháng ngày chả sờ mó đến blog, cũng bởi vì mất blog rùi viết vào đâu nữa!Quen dùng 360 rùi nên cũng k có hứng thú gì để bắt đầu với 1 blog khác, k quen và k thích.Rồi nghĩ đến khi nào blog này đóng cửa nhỉ, thế thì lại 1 lần nữa k biết trét vào đâu những tâm sự đôi khi chả biết nói với ai, chả thích nói với ai!Hè nhưng mà thôi, dẫu sao cũng cần 1 chỗ để có thể kể lể, có thể nghịch ngợm và đôi khi là khoe khoang nhỉ. Haizzz!Bắt đầu nhé blog!