Wednesday, August 25, 2010

Ngày xưa....

Ngày xưa mái tóc buông lơi
Bây giờ sợi rụng sợi rơi đầy nhà
Ngày xưa da trắng nõn nà
Bây giờ da đã trổ hoa ... đồi mồi
Ngày xưa cái miệng cười tươi
Bây giờ móm xọm rụng mười cái răng
Ngày xưa mặt sáng trăng rằm
Bây giờ xám xịt như vầng mây đen
Ngày xưa yểu điệu như tiên
Bây giờ lẹt đẹt như con vịt bầu
Ngày xưa chum chúm núm cau
Bây giờ giờ lỏng thỏng như bầu trên dây
Ngày xưa nhựa sống căng đầy
Bây giờ vắt mãi bẩy ngày cũng không
Ngày xưa thắt đáy lưng ong
Bây giờ to bụng còn mông phẳng lờ
Ngày xưa rậm rạp cỏ mơ
Bây giờ thưa cứng tựa hồ rễ tre
Ngày xưa ăn nói dễ nghe
Bây giờ nhấm nhẳng chua lè khó ưa
Ngày xưa thích chuyện mây mưa
Bây giờ hạn hán hết ưa tù tì
Ngày xưa thường sánh vai đi
Bây giờ chỉ thích nằm ì ... xem phim
Ngày xưa hễ nhớ là tìm
Bây giờ bỏ mặc ... cho tim ... hững hờ
(Sưu tầm)
Hehe, đọc cái bài thơ này buồn cười ghê cơ ý, trước và sau lấy chồng sao nó khác nhau nhiều thế nhỉ.Tuy là cũng có cái hơi quá nhưng chả có gì sai cả, chà thế này thì các em trẻ đẹp ngày nay bẩu sao chả lấy chồng muộn nhỉ?! Sống cô đơn cho trai nó thèm há há. Còn mình h gái già rồi =))
Luyên thuyên tí mà, trời mưa cứ rả rích thế này buồn người lắm í!
Mưa thì suốt, mà chân mình thì chưa đủ đô để tự đi xe máy đi làm, cứ phải chồng đưa đi đón về. Chẹp .Ngồi đằng sau chồng, mình lúp xúp dưới cái áo mưa hé hé cái mặt ra nhìn mưa, nhìn đường lầy lội, nhìn phố xa cứ ướt át và chen chúc ... thấy thương chồng nhiều. Từ hôm cãi nhau, chả nc cả nhau mấy, cũng buồn nhưng vẫ còn tự ái trong lòng nên chưa hỉ hả bắt chuyện với chồng. Thấy chồng mệt và ho cũng tội. May có bé con cứ cười phè suốt ngày chứ k thì 2 vợ chồng trầm cảm mất nhỉ?! Hì, hết giận rồi nhưng còn tự ái. Chà, phức tạp của đàn bà con gái là thế đấy.
Tự nhiên nhớ 1 câu :" Đàn bà là 1 mảnh đất lạ mà đàn ông dù có đặt chân tới cũng k bao giờ khám phá được hết!" Hà hà
Đàn ông mới chả đàn bà.... đi ăn cơm trưa thôi =))

No comments:

Post a Comment