Thursday, August 26, 2010

Người không sở thích

Hơn nửa đời người nối dài những cuộc đi, bước chân in dấu khắp các châu lục, tiếp xúc với đủ loại người, đủ màu da, đủ giai tầng nhưng chưa bao giờ tôi gặp một ai đó như bạn: một con người không sở thích, hoàn toàn không có một sở thích hay đam mê nào
Lê Ánh Hồng Hải
Ai trong mọi người đều có ít nất một sở thich. Khi sở thích ấy đủ mạnh mẽ do được nuôi dưỡng, nó sẽ biến thành đam mê.
Nhiều người thích văn chương, người khác thích hội họa, lắm kẻ chọn công nghệ, kẻ khác lại là âm nhạc ... Có bao nhiêu con người xuất hiện trên trái đất này, dù già hay trẻ, dù ấm no hay chật vật, tôi tin rằng ít nhất sẽ có chừng ấy nhân hai lần số lượng những sở thích. Những sở thích tử tế sẽ giúp họ sống đẹp hơn.
Nhưng không - sở - thích không có nghĩa một cuộc đời nào vơi đi một phần rạng ngời. Tôi không biết thời trẻ bạn thích gì nhưng từ ngày dang đôi tay vàng võ ấp yêu một đàn em, một đàn con vào lòng, bạn có lẽ chỉ sống vì những chén cơm, manh áo và giấc ngủ của người khác.
Bạn chỉ biết hôm nay bụng họ ăn có được no, áo họ mặc có được lành, giường họ ngủ có được khô. Những bước chân gấp rãi kịp nồi cơm chiều, những lo toan thiếu đủ ánh sáng mai, những quăng bắt với đời đã không cho bạn một phút thảnh thơi nào để nghĩ về mình. Thỏa mãn sở thích là một nhu cầu mang đến niềm vui. Bạn chỉ biết vui khi thấy đàn em, đàn con mỗi ngày mỗi lớn, mỗi ngoan. Vậy hóa ra, sở thích của bạn là đây?
Gieo hành động gặt thói quen. Gieo thói quen gặt tính cách. Gieo tính cách gặt số phận. Và đến hôm nay, số phận mà bạn gặt hái được là tâất cả bình yên trong tâm hồn. Tôi luôn cho rằng đó là nấc thang tối cao của những chặng đường kiếm tìm bởi sự bình yên đó chỉ đến kh tất cả những nhu cầu khác được thỏa mãn đủ đầy. Chín vậy cho nên đâu đó ta vẫn gặp quanh mình những con người vật chất ngútngàn nhưng tâm hồn luôn đầy giông bão. Và cũng có không ít những mảnh đời đang vất vả mưu sinh nhưng trong họ là bát ngát nỗi an lành. Hạnh phúc không biết xài tiền nên không nịnh hót người giàu.
Bạn giản dị cho rằng thích nhiều quá, mệt nhiều lắm.
Vì bạn không thích gì nên phim bạn xem, nhạc bạn nghe, thức ăn bạn dùng, đôi dép bạn mang hoa bạn trồng, tivi bạn xem ... là sở thích của con bạn, cháu bạn, của chú bán cây kiểng hay của em bán hàng điện máy nào đó.
Và cunũng vì bạn không thích gì nên bạn không ghét gì, càng chẳng ghét ai.
Nhiều lúc thấy lòng không được nhẹ khi gặp nhân viên hay bạn bè của con trai mình, bạn lại tiếng dạ trước, tiếng sau thưa. Đến hôm nay, bình yên đã quay về dưới mái nhà này, bạn có thể ngẩng cao đầu rồi mà.
Nhưng không, bạn vẫn vậy, vẫn sống như đất, xem mình là đất. Để những hoa cỏ xung quanh, từ đó vươn mình.
Bạn ơi, bạn chín là hình mẫu của một con - ngươời - vô - ngã.
Mà làm sao bạn có thể được vậy hả ta?
Chắc bạn không phải người trân. Chắc bạn được thừa sai từ ai đó, trên kia kìa.

À quên. Tôi mới phát hiện ra bạn hình như cũng có một sở thích. Sở thích thật nhỏ và mới có rất gần đây thôi: bạn thích mặc áo màu sáng.
Bạn cho rằng mặc áo màu sẫm nhìn giống ... ông già quá, nhìn không khỏe mạnh.
Vậy là bạn nghĩ mình còn trẻ lắm, còn khỏe lắm.
Ơn Trời, người ta chỉ trẻ, chỉ khỏe khi thấy mình trẻ khỏe.
Vậy là con đường bạn đi, phía trước, vẫn còn dài.
Viêtết mừng ngày 6 tháng 8, ngày bạn đươcợc mang xuống cuộc đời này.
Lời nói thêm:
Chúc mừng sinh nhật ba.
Con nghĩ rằng mối quan hệ giữa cha và con trai sẽ không thể nào đẹp hơn nếu nó trở thành mối quan hệ ... bạn bè, phải hôn ba?
Sưu tầm
Lại lang thang và đọc được bài viết này, của một người con viết tặng người cha nhân ngày sinh nhật. Nhiều thứ cảm xúc ùa về, xen lẫn và thật khó tả.
Đúng là từ khi có con mọi thứ thay đổi nhiều. Ngày trước yêu ghét bất cứ gì cũng là vì bản thân và cho bản thân mình. Trước mọi sự việc xảy ra vẫn luôn phản ứng 1 cách thẳng thắn và đôi khi là gay gắt. Lúc nào cũng tỏ cái thái độ không sợ ai, không cần ai. Thật nông nổi và bồng bột.
Nhưng rồi lấy chồng và có con, mình đã làm mẹ. Và cũng dần thay đổi. Thay đổi trong suy nghĩ, thay đổi trong tính cách và việc làm.
Giờ làm mẹ rồi, không như ngày xưa vẫn còn trong vòng tay mẹ, cái gì cũng được mẹ chỉ bảo tận tình, và chăm lo chu đáo. Làm mẹ rồi, phải cố để tự lo cho mình. Lo cho mình được mới có thể nghĩ đến việc lo cho con. Ngày xưa hay ỷ lại mẹ, và ỷ lại cái thời gian dông dài, làm lúc nào chẳng được, chẳng xong. Giờ là tranh thủ. Con ngủ tranh thủ làm cái nọ, dọn cái kia. Ăn xong đặt bát xuống là lại bắt tay vào làm nốt những việc còn dang dở để còn mau vào cho con ngủ. Tuy là nhà cửa vẫn còn bề bộn lắm, và vẫn còn có những lúc lười nhưng vẫn luôn dặn lòng cố gắng lên rồi việc gì chẳng xong, mỗi lúc làm 1 chút là sẽ xong.
Giờ làm mẹ rồi, và cũng đi làm một thời gian, hiểu rằng cuộc sống không thể giải quyết bằng sự nóng giận. Nhưng nóng và thẳng là bản tính của mình. Cố gắng được lúc nào, kiềm chế được lúc nào là vẫn phải cố gắng. Vợ chồng mới cãi nhau xong, cả 1 tuần không nói chuyện. Thấy hối hận vì mình đã nóng giận, nhưng vẫn buồn lòng vì chồng chẳng bao giờ tự hỏi:"Tại sao vợ cáu?!" chẳng bao giờ thấy chồng áy náy khi lúc nào cũng làm hỏng việc của vợ. Chẹp ừ thôi, giờ hết giận rồi. Dẫu sao cũng là chồng, cũng là người đã lựa chọn để gắn bó yêu thương. Cố để làm sao 2 mảnh ghép chúng mình thật hợp nhau nhé.
Về sở thích như entry đã đọc được, mình có 1 sở thích là thêu. Mê lắm, thích lắm. Nếu được như người mà tác giả nói đến thì đúng là hoản hảo quá. Cuộc sống mà, ai hoàn hảo đâu, mình cũng vui vì mình có 1 đam mê, và vui hơn nữa vì được quen biết với những người cũng đam mê với mình. Mình không quan tâm tới việc người khác nghĩ sao và cảm thấy thế nào về cái sở thích của mình. Xét cho cùng, tôi ngồi thêu 1 chỗ, tôi không gây tiếng động, tôi chẳng làm phiền ai. Vậy cho nên mình hoàn toàn thoải mái với đam mê của mình. Đôi khi buồn, đôi khi thất vọng cũng cần vùi đầu vào đam mê để tìm vui trở lại.

2 comments:

  1. 2 cái đề nghị bé như hai cái móng tay:

    1- Nền đen, chữ bé đau mắt quá đâm ra ngại đọc
    2- Tìm mãi ko thấy bài và ảnh của em bé đâu. :P

    ReplyDelete
  2. em sẽ tiếp thu sửa đổi ạ chị, tại em đì zai vào 1 ngày em đang u uất mà chị =))

    ReplyDelete